Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

GIỚI THIỆU TRANG THƠ TRẦN HUIỀN ÂN / MVL


HÂN HẠNH GIỚI THIỆU :
Trang Thơ

TRẦN HUIỀN ÂN




BÀN TAY BẺ NÚI

(Năm ấy bạn Lê Phương Nguyên về làm rẫy,
ta chưa đến thăm được nên gởi thơ)

Tưởng tượng… bạn không nhìn ra ta
Má cóp làm như đã quá già
Trán thấp đôi lằn nhăn hiện rõ
Rối bù mái tóc bụi đường xa

Tưởng tượng… ta không nhìn ra bạn
Râu hùm tua tủa mày chuôi dao
Bàn tay bẻ núi căng gân thép
Aùo khoác hờ phanh ngực tự hào

Tưởng tượng… một giây chìm lặng lẽ
Mắt nhòa tâm trí gọi ngày xưa
Rồi "A' một tiếng cùng vui sướng
Quên hết ngàn năm chuyện nắng mưa

Không thể, cho dù trong tưởng tượng
Chìm chìm một phút lỡ quên nhau
Không thể cho dù trong tưởng tượng
Cầm dao cắt ruột chẳng nghe đau

Tưởng tượng… hôm nào ta đến bạn
Chiều xanh xanh đẹp nắng gay gay
Dưới này củi rẫy đen lem luốc
Trên ấy mây trời trắng nõn bay

Đêm đến gọi đàn sao mọc sớm
Vẫn sừng trăng cũ bạc cong cong
Ta ngồi đốt lửa hong tâm sự
Ếch nhái kêu inh phía mặt đầm

Tưởng tượng… ta cùng say quá đỗi
Dăm vò rượu vục bát sành to
Nghiêng nghiêng… mặt đất nghiêng nghiêng nhỉ
Tiếng sóng xa như lắc mũi đò

Ta lặng im nghe trời đất nói
Ô kìa… trời đất cũng im nghe
Con nhà ai khóc vu vơ đó
Con cuốc thương thân gọi chớm hè

Ta ngã mình trên sương cỏ ướt
Dưới giàn hoa mướp dịu dàng thơm
Sáng mai bạn sẽ đem ra chợ
Quả bí quả cà đổi gạo cơm

Ta ngủ vùi khi men rượu thấm
Đầu non trăng đã lặn phương nào
Những linh hồn nhỏ chung đau khổ
Nhấp nháy trên ngàn vạn chấm sao

Tỉnh dậy canh tàn chong lạnh buốt
Soi mình klhơi bếp lửa tàn tro
Thảm thương ta chỉ vì mươi đấu
Con kiến loanh quanh miệng chén bò

Muốn thét to mà nghe cổ khát
Ta thèm giọt nước giếng trong veo
Ta thèm như bạn cười khinh bạc
Bình thản yên xem ngọn lá vèo

Tưởng tượng… cho dù trong tưởng tượng
Đã thành có bạn ở bên ta
Ta dẫu nay lời hươu tiếng vượn
Chút lòng… riêng bạn hiểu riêng ta

===========

Dưới thời vua Lê Thánh Tông hạ thành Chà Bàn, bắt vua Trà Toàn, vùng này là các tiểu quốc ràng buộc nhau: Hoa Anh, Nam Bàn, Chiêm Thành. Nam Bàn sau là Thủy Xá, Hỏa Xá. Hoa Anh, theo một số nhà sử học là vùng Phú Yên ngày nay. Ta giả định Đất Sở là kinh đô của Hoa Anh).


VỀ ĐẤT SỞ


Anh có về không?
Đất Sở xanh trời mưa bụi
Con chìa-vôi mướt cánh ngọn măng vòi
*
Anh có về không?
Trời tháng sáu con tu-hú rộn ràng gọi nắng
Con thương-cô-áo-cụt bồi hồi
Con thua-tuốt ngậm ngùi xa vắng
Rừng trâm-trâu chín tím đôi môi
*
Anh có về không?
Dóng dả tiếng chim vườn kín lá
Mây nhả-bừa kéo mỏng trên đầu
Đường trải dẽ lưng trần sỏi đá
Ngựa hồng ngựa hởi trước sau
*
Anh phải về
Với trang thư giấy vở
Thành câu thơ: Gởi S. như còn
Trưa mùa nam đỉnh đồi hơi thở ngút
Aùo vàng gió nhuốm mờ son
Trưa lòng nón trong ngần nước giếng
Gò nghiêng tóc xỏa cánh tay tròn
*
S. vẫn như còn
Dù em không còn nữa
Anh phải về Đất Sở
Trong hoa thuốc hăng nồng mật nhựa
Viết cho em:
Gởi S. như còn…


VỀ THỦY XÁ



Chiếc bè tre đưa em về Thủy Xá
Chân mây ngọn thác một dòng
Ông già điếc mái đầu bạc trắng
Nghiêng người chống khách sang sông
*
Buổi sáng chở sương
Buổi trưa chở nắng
Những ngày gió mưa
Thân bè trĩu nặng
Khách năm khi mới gặp một người
Lạ đường khản giọng gọi : Đò ơi!
*
Chiếc bè tre đưa em về Thủy Xá
Nẻo rừng rụng đỏ lá hồng-quang
Đôi quai guốc của thời xưa nhỏ bé
Chiều lên cuối lũng đầu ngàn
*
Em trở về con nhen buồn thơ thẩn
Trái bảy-thưa khô mở tự bao giờ
Con nai lạc trời khuya trăng lặn
Mùi tranh-săn cháy thoảng trong mơ
*
Em trở về ngỡ ngàng truông dốc nhỏ
Ngỡ ngàng vạt áo trung châu
Tiếng vượn hú gọi bầy thảng thốt
Hoàng hôn lạnh nứt dáng khe sâu
*
Em trở về
Và ông già đã chết
Chiếc bè tre giữa vực quay cuồng…



VỀ HOẢ XÁ



Về Hỏa Xá tiếng cồng vang gọi lửa
Mùi củi tươi ngây ngất khói rừng
Em trở lại lòng sơn man một thuở
Gởi cát lầm hạ bạn sau lưng
*
Gởi cát lầm cho kinh kỳ kẻ chợ
Rèm buông - Võng tía - Lọng đào
Dấu ơn nghĩa đêm nằm năm ở
Huống ngàn vàng trong trắng đã trao
*
Về Hỏa Xá đắm xin nguồn suối lạnh
Cuốn theo dòng ngày tháng phấn son
Em là em – con lòng-tong bé nhỏ
Chiều hôm qua còn giữa hạt trứng tròn
*
Đất vẫn hương nồng nụ nhím
Trời vàng chóp mũ hoa găng
Mùa xuân núi ba từng sắc lá
Lời chim gọi sáng sương giăng
*
Về Hỏa Xá một ngày cây trổ lộc
Xuống bành voi trăm họ trao cần
Nhìn xiêm áo đã nhàu chăn gối lạ…
*
Nhìn xiêm áo đã nhàu chăn gối lạ
Hai bàn tay nhỏ phân vân…/-


LAU SẬY MÙA THU



Và như thế em đành lòng ở lại
Dòng sông xưa lau sậy trắng đôi bờ
Từ đánh mất tuổi hồn nhiên con gái
Em mỏi mòn nhìn ngõ nhỏ tiêu sơ
*
Anh biết đây tuổi mười lăm mười tám
Những chân trời không đỏ lá trạng nguyên
Hoàng hôn rợp màu mây chì ảm đạm
Đêm chong đèn xin chút bóng bình yên
*
Ngày cứ vậy sáng trưa chiều quạnh vắng
Gọi tên mình em khẽ bật cơn ho
Dòng sông rẽ hai bờ lau sậy trắng
Lạc loài bay xa hút một thân cò
*
Trời không nắng cho áo hồng sát nách
Trời không mưa cho dù biếc nghiêng đầu
Trời không lạnh để quàng khăn nguyệt bạch
Mây nặng nề trôi gấp gấp về đâu
*
Mây nặng nề đuổi thân cò xa hút
Em chỉ còn lau sậy trắng đìu hiu
Con ngõ nhỏ tự ngàn năm côi cút
Vẫn khép hờ đôi mắt rắn liu điu…



MỘT THỜI XUÂN THU



"Quỳnh hoa chiều đọng nhạc trầm mi
Quỳnh hoa chiều đọng nhạc trầm mi…"*
Ta đọc cho người câu thơ mấy thuở
Một thời xuân thu ngút trời khói lửa
Một thời xuân thu chữ nghĩa tháp ngà
*
Đêm đưa dòng sông trôi xa trôi xa
Người dẫn trăng đi thuyền chao sóng mắt
Những ngọn đèn khuya võ vàng cúi mặt
"Hữu tình áp má bông lau" **
*
Ta tự hỏi thầm: Về đâu? Về đâu?
Người như Phương Cơ chân trần tóc xỏa
Đường bỗng nhiên buồn, bỗng nhiên khác lạ
Tiếng cuồng ca gió hút canh dài
*
Ta đã thề không uống rượu ai
Đêm nay rượu người lại uống
Lại chợt hiện nỗi niềm phiền muộn
Một thời ảo ảnh hoàng hoa
Một thời xuân thu chữ nghĩa tháp ngà
Cánh bướm cuộn tròn nếp kén
*
Xin lỗi hẹn. Thôi thì đành lỗi hẹn
Cầm bằng rượu nói thay lòng
Ngỡ ngàng có có không không
Đâu còn tuổi mày ai trăng mới
Nếu trót thức trắng đêm trường mệt mỏi
Mang kính râm mà giấu bụi lề đường…
*
Một chút buồn
Một chút khói sương
Môht chút ngày xưa
Một chút ngày mai nữa
Ta một nửa có người trong một nửa
Chiều nào thoảng giọng cuồng ca…
*
* Thơ trong Xuân Thu nhã tập ** Thơ Đinh Hùng




DỰ PHÓNG



Hôm nay bỏ rượu, mai bỏ thuốc
Mốt bỏ cà phê, tiếp bỏ trà
Quán cóc bên đường bè bạn gọi
Vẫy chào xin phép được đi qua

Sách vở người xưa từng đã dạy
Gạo hẩm lưng nồi, nước giếng trong
Co tay làm gối bình yên ngủ
Vẫn có niềm vui thật với lòng

Cứ thế rồi ta thành ông lão
Tóc búi, râu dài cũng bạc phơ
Chẳng phải lụy phiền đôi mắt kính
Mỗi bình minh đọc một câu thơ

Và mỗi buổi chiều chân guốc gỗ
Tay cắp sau lưng dạo chợ tàn
Ơ, cuối cuộc đời là vậy vậy
Dãy lều trống vắng nắng dần tan

Dăm đứa trẻ đùa tung cát bụi
Bảo rằng: Cụ giống vị tiên ông
Muốn mua cho chúng đôi bì kẹo
Sờ túi thì ra… lão tiên khồng!



NHỮNG CƠN MƯA



Đã từng có những cơn mưa
Còn trong trí nhớ những trưa xa vời
Bốn bề sầm sập mưa rơi
Lòng vui thư thái thấy đời nhẹ tênh
*
Năm nào còn tuổi thiếu niên
Nhà tranh vách đất một miền núi xa
Trưa mưa ngon giấc cả nhà
Còn riêng thức một mình ta trên thềm
Giơ tay vốc chuỗi mưa mềm
Giơ chân giọt nước êm đềm theo chân
Mưa tràn đám thổ qua sân
Gà trưa thưa thớt nhắc chừng thời gian
Trăm ngàn mộng ước lan man
Từng cơn mưa nối lại càng lê thê
*
Năm nào dạy học vùng quê
Có hôm chủ nhật dầm dề mưa rơi
Buổi trưa nhà trọ vắng người
Một mình ta với một trời đổ mưa
Ngâm tràn lớp lớp thơ xưa
Mưa chan tiếng đục còn chừa tiếng trong
Lời thơ lẩn quất tong phòng
Nửa vòng yên tĩnh, nửa vòng yêu thương
Mưa ngời trắng mặt nước mương
Mưa giăng trắng cả con đường cái quan
*
Nỗi vui vui rất nhẹ nhàng
Nỗi buồn như cũng dễ dàng thành vui
Những cơn mưa của một thời
Tuổi mười lăm, tuổi hái mươi thuở nào
*
Vốn đời lãng phí tiêu hao
Bỗng nhiên gặp lại ào ào cơn mưa
Giật mình nhớ tiếng gà trưa
Vần thơ năm ấy như vừa mới đây
Ngoài hiên mưa chắn song dày
Nằm ôn lại chuỗi tháng ngày trải qua
Chưa năm mươi tuổi, chưa già
Aùo cơm nhẫn nhục tài hoa mỏi mòn
Hỏi còn chăng chút lòng son
Rằng không, bóp bẹp vo tròn ra chi!
Hỡi người tương thức tương tri
Mai sau nào biết có gì mà mong!
Say xem, rượu chẳng khuây lòng
Tỉnh xem, đâu thoát khỏi vòng linh đinh
*
Lật tờ báo cũ xem hình
Thấy bài thơ hợp ý tình cũng hay
"Làm gì đây để giải khuây
Ngắm tay mới biết mình gầy hơn xưa" *

*Thơ Tô Thùy Yên –Trời mưa đêm xa nhà



BÀI HÁT NGÀY VỀ



Ta ngồi lại soi xuống dòng suối rách
Vốc nước lên kỳ cọ mặt mày
Hồi ta ra đi hai bàn tay trắng
Giờ ta trở về trắng hai bàn tay

Giá như người xưa…gác gươm sườn đá
Tháo đôi giày cỏ thả trôi
Cởi áo vắt vai cười ha hả
Vời trông bốn hướng đất trời

Ta, một kẻ hèn – kẻ hèn đời mới
Hèn, không đáng mặt kẻ hèn
Đức bạc tài sơ, bảy chìm ba nổi
Sao còn vất vả đua chen ?

Dãy đồi bên kia là lau là cỏ
Có cây đa già tỏa mát trăm năm
Giá như người xưa … cùng bầy trẻ nhỏ
(Mặc áo Huyền Đoan đội mũ Chương Phủ)
Múa ca vui với trăng rằm

Ta còn gì chăng ? Trái tim nguội lạnh
Ta còn gì chăng ? Khối óc rỗng không
Tầm mắt yếu không đủ nhìn cuối dặm
Đâu bóng con trâu nhòa nhạt giữa đồng

Mặt sạm da mồi tóc râu ngã bạc
Ta trở về quê lỡ thợ lỡ thầy
Muốn theo Lão Tiều non Du hái củi
Sợ lưỡi rìu làm chảy máu thân cây



QUA BẾN TANG CÀN



Em cứ tưởng như thuở nào trở lại
Dòng sông sâu mờ khuất lũy tre làng
Con thuyền nhỏ bên kia bờ dầu dãi
Người xưa đâu? Ai hát Độ Tang Càn *

Độ Tang Càn… Độ Tang Càn…
Giọng người nổi trôi trên cánh gió
Ào ào nước cuốn dưới cầu
Trúc đào se se lòng môi đỏ
Mười lăm năm bây giờ gặp nhau

Mười lăm năm tha phương lưu lạc
Tang Càn thác trắng mây cao
Em đứng lặng giữa bãi cồn ngơ ngác
Lối về nhà cũ hướng nào?

Em hỏi lá cành, lá cành xào xạc
Em hỏi con chim, con chim vù bay
Chợt nghe mơ hồ trong gió thoảng
Hồi chuông chánh ngọ vơi đầy

Xanh xanh một màu xa thẳm
Chân trời chiều bụi xóa nhòa
Độ Tang Càn… Độ Tang Càn…
Có phải cây rừng thương đời phiêu lãng
Tiết xuân dồn nở bốn mùa hoa?

• Độ Tang Càn: Một bài thơ tứ tuyệt của Giả Đảo (khoảng 793-865), đời Trung Đường, tâm sự một người tha hương khi đi qua sông Tang Càn nhớ về cố quận.




THƠ VIẾT BUỔI CHIỀU THU PHÂN



Chiều nay vợ đi vắng con đi vắng
Thu phân lất phất mưa buồn
Một ve củ tỏi một chén hột mít
Một mình ta ngồi nhắm sương sương

Tuổi tác bộn rồi, đô xuống dốc
Sương sương không biết xỉn hồi nào
Ta thấy hai bên hai vầng nhật nguyệt
Dưới chân đất rộng trên đầu trời cao

Nhịp đôi guốc cùn nghêu ngao ta hát
Bài ca người thủy thủ nơi đảo hoang
Ôi gió biển mặn gan mát phổi
Chung quanh ta đầy châu báu bạc vàng

Trắc trắc bằng bằng sắp hàng chữ nghĩa
Này niêm này đối này vần
Bẻ đôi luật đường chẻ tư lục bát
Hỏi rằng trị giá mấy đồng cân?

Ta không phải là nhà văn nhà vẻ
Ta không phải là nhà thẩn nhà thơ
Gạt phăng trắc bằng ta làm thi sĩ
Nghênh ngang giữa đời - Dại dột ngu ngơ

Xa rồi cố nhân… em A em Z
Xa rồi bằng hữu… anh X anh Y
Vẫn trong lòng ta thị thường bất diệt
Vẫn trong lòng ta thiên tải nhất thì

Kính chào cuộc đời – các hiền sĩ tiểu tử
Kính chào cuộc đời - các ti tiện đại nhân
Rồi cũng phải nghe hồ xang xế xự
Qua sông Nại Hà nước đục hay trong ?

Trời cao trên đầu không che riêng ai
Đất rộng dưới chân không chở riêng ai
Hai vầng nhật nguyệt không soi sáng riêng ai
Thì có nề chi mưa nắng đường dài…


TRẦN HUIỀN ÂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét